Ngày 159 (08.06)
▪ Cùng cầu nguyện với Lời Chúa và lời các Giáo Phụ.
Mùa vụ lại tới, nhà vua cử người xuống các địa phương đi thu thuế. Một làng chài nọ có ông lão đánh cá khúm núm trước vị kiếm sĩ Samurai, người nhận nhiệm vụ thu tiền hộ. Ông nói: “Thật xin lỗi, năm nay mùa vụ lại thất bại, mưa bão liên miên, tôi không giữ được đồng nào để trả cho ngài”. Lão đánh cá đã khất nợ mấy năm liền, cứ như thế này, khó mà hoàn thành nhiệm vụ. Vị Samurai nổi nóng, tuốt kiếm định giết người đánh cá để làm gương cho dân. Ông lão trông lo âu nhưng lấy một chút bình tĩnh chậm rãi nói: “Lão thời trai tráng cũng từng được học võ, sư phụ có dạy đừng hành động gì khi đang giận dữ”. Nghe thấy có lý, người Samurai nhìn ông lão một hồi và từ từ thu kiếm vào vỏ, rồi nói: “Sư phụ của ngươi chắc hẳn là người tốt. Thầy của ta cũng nói mấy lời này, ta đây làm mãi vẫn chưa được, đôi lúc giận dữ lên là khó kiềm chế được tay kiếm. Hôm nay xem như ngươi còn chút may mắn, ta kỳ hạn một năm trả nợ mới lẫn cũ, thiếu một xu thôi ngươi cũng khó mà yên thân”. Vị Samurai thu tiền các gia đình còn lại, lúc về nhà thì trời đã vào khuya. Không muốn đánh thức vợ, ông lẻn vào nhà, qua ánh đèn hắt ra ông giật mình thấy một người lạ mặc giáp trụ Samurai đang nằm bên vợ. Cơn ghen tức bùng phát, lòng tự tôn bị xúc phạm và ông định tuốt kiếm xông vào giết cả hai. Đột nhiên lời lão đánh cá ban chiều vọng bên tai: “Đừng hành động gì khi đang giận dữ.” Câu nói giúp ông kềm lại. Có tiếng động lạ, hai người đang ngủ choàng dậy ra xem, hóa ra trên giường là vợ và mẹ vợ. Lại một phen thất kinh, người Samurai gào lên: “Trời ơi, chuyện gì nữa đây. Suýt nữa ta đã giết cả hai người rồi!” Người vợ bối rối giải thích: “Chàng xa nhà, đêm khuya một mình thiếp sợ kẻ gian, nên đã nhờ mẹ đến ở cùng, lại giả đàn ông mặc giáp trụ, nằm ngủ chung cho thêm phần yên tâm”. Bẵng đi một thời gian, kiếm sĩ Samurai lại có dịp ghé qua ngôi làng chài để thu thuế. Chưa kịp tiến vào sân, ông lão đánh cá ngày nào chạy ra chào đón và gửi tiền. Vị Samurai nhìn ông lão một lúc rồi nói: “Thôi ngươi hãy giữ tiền đó lại đi, món nợ mấy năm nay coi như đã được trả rồi”.
Câu chuyện nêu bật nét đẹp của hoa quả thứ tư của Thần Khí. Đó là nhẫn nhục (x.Gl 5,22). Hướng nhìn lên Chúa Giêsu ta nhận ra Chúa luôn kiên nhẫn và khoan dung với những người bất hạnh và tội lỗi, từ người phụ nữ bị băng huyết 12 năm, đến chị phụ nữ bị bắt phạm tội ngoại tình, cả với Phêrô và Tôma là hai tông đồ Chúa cũng rất kiên nhẫn. Sự kiên nhẫn trong yêu thương đã thúc đẩy Chúa đi bước vạn dặm đến với chúng ta, như thánh Giáo Phụ Giáo Hoàng Lêô Cả viết: “Đấng vô biên đã muốn trở thành hữu hạn. Đấng vẫn hiện hữu trước thời gian đã bắt đầu hiện diện từ một thời điểm. Đấng là Chúa Tể càn khôn đã mặc lấy thân nô lệ, che giấu hết uy quyền vô biên của mình. Đấng là Thiên Chúa không thể chịu đau khổ, đã chẳng quản nên người phàm có thể chịu khổ đau. Và Đấng bất tử đã chẳng nề chấp nhận luật tử sinh” (Thánh Giáo Hoàng Lêô Cả. Bài đọc giờ Kinh Sách ngày 25.3).
Lạy Chúa Thánh Thần, xin giúp chúng con mặc lấy đức khoan dung nhẫn nhục như Chúa Giêsu, nhờ đó bình an và niềm vui đến với chúng con và mọi người xung quanh.
Lạy Mẹ Maria là Mẹ chúng con và lạy thánh Giáo Phụ Lêô Cả, xin cầu cho chúng con.
▪ Hồn sống trong ngày
Kiên nhẫn với mọi người, không để cảm xúc bực bội tức giận điều khiển mình.
Nguồn: Dòng Tên