Ta là sự sống lại và là sự sống

Ga 11,1-45

 1 Có một người bị đau nặng, tên là La-da-rô, quê ở Bê-ta-ni-a, làng của hai chị em cô Mác-ta và Ma-ri-a.2 Cô Ma-ri-a là người sau này sẽ xức dầu thơm cho Chúa, và lấy tóc lau chân Người. Anh La-da-rô, người bị đau nặng, là em của cô.3 Hai cô cho người đến nói với Đức Giê-su: “Thưa Thầy, người Thầy thương mến đang bị đau nặng.”4Nghe vậy, Đức Giê-su bảo: “Bệnh này không đến nỗi chết đâu, nhưng là dịp để bày tỏ vinh quang của Thiên Chúa: qua cơn bệnh này, Con Thiên Chúa được tôn vinh.”
5 Đức Giê-su quý mến cô Mác-ta, cùng hai người em là cô Ma-ri-a và anh La-da-rô.6Tuy nhiên, sau khi được tin anh La-da-rô lâm bệnh, Người còn lưu lại thêm hai ngày tại nơi đang ở.7 Rồi sau đó, Người nói với các môn đệ: “Nào chúng ta cùng trở lại miền Giu-đê! “8 Các môn đệ nói: “Thưa Thầy, mới đây người Do-thái tìm cách ném đá Thầy, mà Thầy lại còn đến đó sao? “9 Đức Giê-su trả lời: “Ban ngày chẳng có mười hai giờ đó sao? Ai đi ban ngày thì không vấp ngã, vì thấy ánh sáng mặt trời.10 Còn ai đi ban đêm, thì vấp ngã vì không có ánh sáng nơi mình! ” 11 Nói những lời này xong, Người bảo họ: “La-da-rô, bạn của chúng ta, đang yên giấc; tuy vậy, Thầy đi đánh thức anh ấy đây.”12 Các môn đệ nói với Người: “Thưa Thầy, nếu anh ấy yên giấc được, anh ấy sẽ khoẻ lại.”13 Đức Giê-su nói về cái chết của anh La-da-rô, còn họ tưởng Người nói về giấc ngủ thường.14 Bấy giờ Người mới nói rõ: “La-da-rô đã chết.15 Thầy mừng cho anh em, vì Thầy đã không có mặt ở đó, để anh em tin. Thôi, nào chúng ta đến với anh ấy.”16 Ông Tô-ma, gọi là Đi-đy-mô, nói với các bạn đồng môn: “Cả chúng ta nữa, chúng ta cũng đi để cùng chết với Thầy! ” 17 Khi đến nơi, Đức Giê-su thấy anh La-da-rô đã chôn trong mồ được bốn ngày rồi.18 Bê-ta-ni-a cách Giê-ru-sa-lem không đầy ba cây số.19 Nhiều người Do-thái đến chia buồn với hai cô Mác-ta và Ma-ri-a, vì em các cô mới qua đời.20 Vừa được tin Đức Giê-su đến, cô Mác-ta liền ra đón Người. Còn cô Ma-ri-a thì ngồi ở nhà.21Cô Mác-ta nói với Đức Giê-su: “Thưa Thầy, nếu có Thầy ở đây, em con đã không chết.22 Nhưng bây giờ con biết: Bất cứ điều gì Thầy xin cùng Thiên Chúa, Người cũng sẽ ban cho Thầy.”23Đức Giê-su nói: “Em chị sẽ sống lại! “24 Cô Mác-ta thưa: “Con biết em con sẽ sống lại, khi kẻ chết sống lại trong ngày sau hết.”25Đức Giê-su liền phán: “Chính Thầy là sự sống lại và là sự sống. Ai tin vào Thầy, thì dù đã chết, cũng sẽ được sống.26 Ai sống và tin vào Thầy, sẽ không bao giờ phải chết. Chị có tin thế không? “27Cô Mác-ta đáp: “Thưa Thầy, có. Con vẫn tin Thầy là Đức Ki-tô, Con Thiên Chúa, Đấng phải đến thế gian.” 28 Nói xong, cô đi gọi em là Ma-ri-a, và nói nhỏ: “Thầy đến rồi, Thầy gọi em đấy! “29 Nghe vậy, cô Ma-ri-a vội đứng lên và đến với Đức Giê-su.30 Lúc đó, Người chưa vào làng, nhưng vẫn còn ở chỗ cô Mác-ta đã ra đón Người.31 Những người Do-thái đang ở trong nhà với cô Ma-ri-a để chia buồn, thấy cô vội vã đứng dậy đi ra, liền đi theo, tưởng rằng cô ra mộ khóc em.32 Khi đến gần Đức Giê-su, cô Ma-ri-a vừa thấy Người, liền phủ phục dưới chân và nói: “Thưa Thầy, nếu có Thầy ở đây, em con đã không chết.”33 Thấy cô khóc, và những người Do-thái đi với cô cũng khóc, Đức Giê-su thổn thức trong lòng và xao xuyến.34Người hỏi: “Các người để xác anh ấy ở đâu? ” Họ trả lời: “Thưa Thầy, mời Thầy đến mà xem.”35 Đức Giê-su liền khóc.36Người Do-thái mới nói: “Kìa xem! Ông ta thương anh La-da-rô biết mấy! “37 Có vài người trong nhóm họ nói: “Ông ta đã mở mắt cho người mù, lại không thể làm cho anh ấy khỏi chết ư? ” 38 Đức Giê-su lại thổn thức trong lòng. Người đi tới mộ. Ngôi mộ đó là một cái hang có phiến đá đậy lại.39 Đức Giê-su nói: “Đem phiến đá này đi.” Cô Mác-ta là chị người chết liền nói: “Thưa Thầy, nặng mùi rồi, vì em con ở trong mồ đã được bốn ngày.”40 Đức Giê-su bảo: “Nào Thầy đã chẳng nói với chị rằng nếu chị tin, chị sẽ được thấy vinh quang của Thiên Chúa sao? “41 Rồi người ta đem phiến đá đi. Đức Giê-su ngước mắt lên và nói: “Lạy Cha, con cảm tạ Cha, vì Cha đã nhậm lời con.42 Phần con, con biết Cha hằng nhậm lời con, nhưng vì dân chúng đứng quanh đây, nên con đã nói để họ tin là Cha đã sai con.”43 Nói xong, Người kêu lớn tiếng: “Anh La-da-rô, hãy ra khỏi mồ! “44 Người chết liền ra, chân tay còn quấn vải, và mặt còn phủ khăn. Đức Giê-su bảo: “Cởi khăn và vải cho anh ấy, rồi để anh ấy đi.”45Trong số những người Do-thái đến thăm cô Ma-ri-a và được chứng kiến việc Đức Giê-su làm, có nhiều kẻ đã tin vào Người.

Suy niệm:

 “Bạn bè thương nhau mọi thời mọi lúc, vào ngày hoạn nạn chỉ có anh em” (Cn 17,17). Tại sao Đức Giêsu trì hoãn việc tới thăm Lagiarô, khi Người biết rằng bạn Người đang đau nặng? Chắc hẳn Đức Giêsu yêu thương Lagiarô và hai chị em của ông như những người bạn thân thiết và Người thường lưu lại nhà của họ ở Bêtani. Bệnh tật xảy đến với chúng ta có nhiều lý do khác nhau. Đức Giêsu xem cơn bệnh của Lagiarô là sự vinh quang của Thiên Chúa. Tuy nhiên, sự vinh quang mà Đức Giêsu có trong trí liên quan tới thập giá. Người xem thập giá là vinh quang cao nhất và là con đường dẫn tới vinh quang trong Nước Thiên Chúa. Vì Đức Giêsu không có con đường nào khác dẫn tới vinh quang ngoại trừ con đường ngang qua thập giá.

Đức Giêsu cũng biết rằng thật là nguy hiểm cho Người để đi lại gần Giêrusalem vào lúc này, bởi vì các nhà cầm quyền tôn giáo ở Giêrusalem đang âm mưu tiêu diệt Người. Tuy nhiên, Đức Giêsu sẵn sàng trả giá để giúp đỡ bạn bè của Người. Đối với Đức Giêsu, việc tới Giêrusalem vào lễ Vượt qua là một hành động can đảm. Lời giải thích mà Đức Giêsu nói với các môn đệ thật đơn giản và đồng thời cũng là sự thách đố. “Chẳng phải có 12 giờ trong một ngày sao?” Nói đúng ra, Đức Giêsu nói rằng: “Có đủ giờ trong ngày để làm những gì người ta phải làm”. Một ngày không thể vội vàng, cũng không thể dài hơn. Thời gian của nó đã được cố định.

Can đảm hành động theo ánh sáng sự thật của Thiên Chúa 

Trong sự tính toán của Thiên Chúa, mỗi người chúng ta có “ngày” của mình dù dài hay ngắn. Trong khoảng thời gian giới hạn, có đủ thời gian cho chúng ta để hoàn thành những gì Thiên Chúa mong muốn. Thiên Chúa ban cho mỗi người chúng ta phần đã định trong cuộc đời. Chúng ta có thể phung phí nó hay sử dụng nó tối đa cho vinh quang của Thiên Chúa. Đức Giêsu không để những biến cố hay áp lực ra lệnh những gì Người phải làm. Người cũng không để cho người khác ra lệnh cho những hành động hay lịch trình của mình. Người hành động theo sự chủ động của chính mình và thời gian thích hợp của Người. Thường chẳng phải chúng ta cố gắng bắt Thiên Chúa làm những điều theo cách thức và theo lịch trình của mình đó sao?

Cả người Rôma và Dothái chia ngày thành 12 giờ bằng nhau từ lúc mặt trời mọc tới lúc mặt trời lặn. Tuy nhiên, công việc và sự đi lại bị ngưng lại khi ánh nắng ban ngày lụi tắt. Nếu có ai muốn công việc trong ngày của mình hoàn thành, họ phải làm nó trước khi trời tối. Đức Giêsu đưa ra lối so sánh tương tự với mối quan hệ của chúng ta với Thiên Chúa. Khi ánh sáng của Đức Kitô còn ở với chúng ta, chúng ta phải sống và bước đi trong sự thật và ơn sủng của ánh sáng của Người. Có lúc để làm hoà với Thiên Chúa, và thời gian đó chính là bây giờ. Khi bóng tối đến, thì sự xét xử sẽ xảy đến cho những ai khước từ Thiên Chúa và hắt hủi tình yêu của Người.

Khi Đức Giêsu tuyên bố rằng Lagiarô đã chết và Người sẽ lên Giêrusalem, Tôma tỏ ra lòng can đảm đặc biệt. “Chúng ta hãy đi và cùng chết với Thầy”. Tuy nhiên, lòng can đảm này đã không hòa nhập với niềm tin và hy vọng vào lời hứa của Thiên Chúa đem lại chiến thắng từ sự thất bại. Thậm chí mặc dầu Tôma đã chứng kiến sự sống lại của Lagiarô, ông đã phản bội Thầy mình khi Người bị bắt và chịu chết rành rành trước mắt chúng ta. Ông đã nghi ngờ sự sống lại của Thầy mình cho tới khi Đức Giêsu tỏ cho ông thấy những vết thương của cuộc khổ nạn của mình. Thiên Chúa ban cho chúng ta lòng tin, lòng can đảm, và sức mạnh cần thiết để kiên vững ngang qua bất kỳ thử thách và đau khổ nào chúng ta phải đương đầu trong cuộc đời này. Nếu chúng ta mang lấy thánh giá của mình với đức tin và lòng trông cậy vào Thiên Chúa, thì chúng ta cũng sẽ được nhìn thấy sự chiến thắng và vinh quang vào lúc cuối.

Niềm hy vọng về sự sống lại của chúng ta 

Ý nghĩa của việc Đức Giêsu cho Lagiarô sống lại từ cõi chết là gì? Nó còn hơn cả một sự kiện lạ lùng. Nó là một “dấu chỉ” lời hứa của Thiên Chúa kéo tất cả những ai đã chết trong Đức Kitô lên tới sự sống đời đời. Đó là lý do tại sao Đức Giêsu hỏi Mátta cô có tin vào sự sống lại từ cõi chết không. Kinh Tin kính Công giáo, có lời tuyên xưng của niềm tin vào Chúa Cha, Chúa Con, và Chúa Thánh Thần, và vào sức mạnh cứu độ của Thiên Chúa, lên tới cực điểm nơi lời tuyên xưng sự sống lại từ cõi chết vào ngày sau hết và vào sự sống đời đời. Đây chính là niềm tin và niềm hy vọng của chúng ta.

“Nếu Thần Khí của Đấng đã làm cho Đức Giêsu sống lại từ cõi chết, thì Đấng đã làm cho Đức Giêsu sống lại từ cõi chết, cũng sẽ dùng Thần Khí của Người đang ngự trong anh em, mà làm cho thân xác anh em được sự sống mới” (Rm 8,11).

Thiên Chúa ban cho chúng ta sức mạnh của Chúa Thánh Thần để chúng ta có thể sống trong Đức Kitô. Thậm chí giờ đây chúng ta có thể cảm nghiệm được sức mạnh của sự sống lại của Đức Giêsu trong chính cuộc đời chúng ta. Chúa Thánh Thần luôn sẵn sàng thay đổi và biến đổi chúng ta thành những người của đức tin, đức cậy, và đức mến. Bạn có tin rằng sức mạnh sự sống lại của Đức Giêsu đang hoạt động trong cuộc đời bạn hôm nay không? Hãy để Chúa Thánh Thần củng cố trong bạn sự sống và niềm vui của Thiên Chúa và niềm hy vọng của Thiên đàng.

Thiên Chúa là sự trợ giúp của ta 

Tên Lagiarô có nghĩa là “Thiên Chúa là sự trợ giúp của tôi”. Dụ ngôn của Đức Giêsu về người nghèo Lagiarô, chết và được các thiên thần đem vào lòng Abraham (Lc 16,19-31), kết thúc với lời cảnh báo: “Nếu họ không nghe Môisen và các ngôn sứ, thì cho dù người chết sống lại họ cũng sẽ không nghe”. Ngang qua căn bệnh của Lagiarô và cái chết sau đó, Thiên Chúa đem lại vinh quang ngang qua Đức Giêsu, Con Một yêu dấu của Người, Đấng đã cho bạn mình sống lại từ cõi chết, để tiên báo về chính cái chết và sự sống lại của mình. Sự tham dự của chúng ta trong Bữa tiệc của Chúa nơi Thánh Lễ đã ban cho chúng ta sự cảm nếm trước sự biến đổi của Đức Giêsu nơi thân xác chúng ta.

Irênê, một Giáo phụ ở thế kỷ thứ hai nói:

Giống như bánh đến từ đất, sau khi được Thiên Chúa ban phép lành, không còn là bánh thường nữa, nhưng là Thánh Thể, được hình thành dưới hai hình thức, một thứ từ đất và một thứ từ trời: thân xác chúng ta cũng vậy, một khi được tham dự vào Thánh Thể, sẽ không còn bị hủy hoại nữa, nhưng có được niềm hy vọng của sự sống lại” (Adv. Haeres.4,18).

Thánh vịnh 27, 13-14 kết thúc với lời cầu nguyện rất hay về niềm hy vọng trong sự sống lại: Tôi vững vàng tin tưởng sẽ được thấy ân lộc Chúa ban trong cõi đất dành cho kẻ sống. Hãy cậy trông vào Chúa, mạnh bạo lên, can đảm lên nào! Hãy cậy trông vào Chúa! Bạn có tìm thấy niềm vui và hy vọng trong sự sống lại của Đức Kitô không?

“Lạy Chúa Giêsu Kitô, Chúa đã cứu chuộc chúng con với máu của Chúa và phục hồi sự sống nơi chúng con với Cha trên trời. Chớ gì sự sống lại của Chúa là niềm hy vọng của chúng con, bao lâu chúng con còn khao khát tới ngày, khi chúng con sẽ nhìn thấy Chúa mặt đối mặt trong vinh quang.”

Tác giả: Don Schwager
Nguồn: www.dailyscripture.net
Phó tế Phaolô Vũ Đức Thành, SDD. chuyển ngữ

* Daily Readings:

https://bible.usccb.org/bible/readings/032623.cfm