
Tin Mừng Chúa Giêsu Kitô theo Thánh Luca 4, 38-44.
Khi ấy, Chúa Giêsu chỗi dậy ra khỏi hội đường, Người đến nhà Simon. Nhạc mẫu ông Simon phải cơn sốt nặng, và người ta xin Người chữa bà ấy. Người đứng bên bà, truyền lệnh cho cơn sốt, và cơn sốt biến khỏi bà. Tức thì bà chỗi dậy, và dọn bữa hầu các ngài. Khi mặt trời lặn, mọi người có bệnh nhân đau những chứng bệnh khác nhau, đều dẫn họ đến cùng Người. Người đặt tay trên từng bệnh nhân, và chữa họ lành. Các quỷ xuất khỏi nhiều người và kêu lên rằng: “Ông là Con Thiên Chúa”. Nhưng Người quát bảo không cho chúng nói, vì chúng biết chính Người là Ðức Kitô.
Ðến sáng ngày (hôm sau), Người ra đi vào hoang địa, dân chúng liền đi tìm đến cùng Người, họ cố cầm giữ Người lại, kẻo Người rời bỏ họ. Người bảo họ rằng: “Ta còn phải rao giảng Tin Mừng nước Thiên Chúa cho những thành khác, bởi chính vì thế mà Ta đã được sai đến”. Và Người giảng dạy trong các hội đường xứ Giuđêa.
Suy Niệm:
“Đức Giêsu cúi xuống gần bà, ra lệnh cho cơn sốt, và cơn sốt biến mất”.
Rolf Lovland viết “You Raise Me Up” – “Ngài nâng con lên” – thoạt đầu chỉ với giai điệu. Cơ duyên đến khi ông vừa đọc xong “Nụ hoa trắng nhất” – “The Whitest Flower” – của B. Graham; Lovland nghĩ, đây là người hoàn hảo sẽ viết ca từ cho ca khúc dở dang này. Chiều kia, hai người gặp nhau, cùng nghe nó; tối đến, Graham viết phần lời mà không một lần chỉnh sửa. “You Raise Me Up” được hát lần đầu tại đám tang mẹ của Lovland. Sức mạnh của nó nằm ở Đấng được ‘nâng lên’ – tận thập giá – khi bạn không còn gì để mất!
Kính thưa Anh Chị em,
Sẽ khá bất ngờ, khi Lời Chúa cho thấy ý nghĩa của việc Thiên Chúa ‘nâng lên’ những ai Ngài yêu. Đó là những gì nhẹ tênh, rất bình thường và cũng rất lặng lẽ. Bằng chứng là câu chuyện Tin Mừng hôm nay.
Chúa Giêsu vào nhà, thấy nhạc mẫu Phêrô liệt giường, Ngài đến gần bên, cúi xuống, lặng lẽ chữa cô, cô đứng lên. Không một lời cầu, không một lời cảm ơn; nó ‘nhẹ tênh’ đến nỗi những người có mặt hầu như không hay biết! Cũng thế, mỗi ngày, Thiên Chúa lặng lẽ ‘nâng lên’ từng người trong chúng ta theo cách Ngài đã nâng phụ nữ may mắn này!
Những gì ‘không thể đơn giản hơn’ thật đáng chú ý! Vì lẽ, đang khi chúng ta luôn kỳ vọng vào những gì lớn lao kỳ diệu, bạn và tôi thường dễ bỏ qua những cách thức chữa trị ‘lặng lẽ’ rất bình thường của Thiên Chúa. Ở lãnh vực tâm linh, đó có thể là một lần đi xưng tội, một lần rước Chúa hay một lần tự vấn lương tâm; ở lãnh vực thể chất, đó có thể là một giấc ngủ ngon hoặc chỉ là việc chăm sóc sức khoẻ tốt bằng việc ăn uống nghỉ ngơi hợp lý. “Ân sủng đi vào linh hồn qua những cánh cửa đơn giản nhất!” – Henri Nouwen.
Phaolô gọi chúng là “ân sủng và bình an của Thiên Chúa” – bài đọc một – những phúc ân thường ngày vốn luôn toả lan đến độ chúng ta không nhận ra. Chúng ta ‘rất giỏi’ trong việc hưởng nhận hồng ân, nhưng thường ‘dùng dằng’ với hoá đơn thanh toán – phục vụ. Được Chúa Giêsu chữa lành, lập tức mẹ vợ Phêrô phục vụ các ngài. “Thước đo lòng biết ơn ân sủng chính là sự sẵn lòng phục vụ!” – Fulton Sheen. Đúng thế, chúng ta được cứu khỏi cái chết của tội lỗi là để phục vụ; Kitô hữu, ‘đoàn người sống lại’ để ra đi phục vụ!
Anh Chị em,
“Bà trỗi dậy phục vụ các ngài!” Hình ảnh Chúa Giêsu cúi xuống, nắm lấy tay bà nhạc Phêrô và nâng cô lên, hé mở một chân lý: Thiên Chúa không chỉ giải thoát chúng ta khỏi bệnh tật hay tội lỗi, nhưng còn mời chúng ta đứng dậy đi đến với tha nhân. “Đức tin chỉ thật sự sống động khi nó nở hoa trong phục vụ!” – John Stott. Bạn được ‘nâng lên’ không phải để ngồi đó hưởng thụ, nhưng để ra tay cứu giúp. Mỗi lần lắng nghe, tha thứ, chia sẻ cơm bánh; mỗi lần hiện diện bên một người cô đơn… bạn đang cho Chúa mượn đôi tay để nâng người khác. “Lòng biết ơn ân sủng luôn tìm cách biểu lộ trong phục vụ!” – Karl Barth.
Chúng ta có thể cầu nguyện,
“Lạy Chúa, con đứng vững nhất, không phải khi vươn cao, nhưng khi cúi xuống nâng ai đó dậy; nhất là những ai không còn gì để mất!”, Amen.
Lm. Minh Anh, TGP. Huế