
“SÓNG GIÓ GIỮA ĐỜI – NIỀM TIN GIỮA TÂM BÃO”
Đời người như chiếc thuyền nan,
Giữa bao sóng gió muôn vàn bủa vây.
Biển khơi nổi trận cuồng quay,
Thuyền con chao đảo, đêm ngày lao đao.
Giữa cơn bão tố dạt dào,
Chúa cùng môn đệ chung vào hiểm nguy.
Ngài ngủ yên giữa hiểm nguy,
Như thầm nhắn nhủ: “Hãy ghi trong lòng…
Sóng to gió dữ cuồng phong,
Sao còn sợ hãi, còn mong cậy gì?
Hãy tin, hãy vững bước đi,
Khi Ta hiện diện, sợ chi bão bùng.”
Lời Ngài phán dạy vang rung,
Biển khơi lặng sóng, mây ngừng gió tan.
Thuyền con bình an rỡ ràng,
Môn sinh bàng hoàng, miệng vang hỏi rằng:
“Người là ai giữa thế gian,
Mà trời với biển vâng răm lệnh Người?”
Lời vang muôn thuở khắp nơi,
Ngài là Thiên Chúa – Đấng Trời uy linh.
Cuộc đời mỗi bước hành trình,
Cũng như con thuyền giữa nghìn phong ba.
Bão ngoài chưa đủ xót xa,
Bão trong tâm trí xé nát lòng người.
Lo âu, thất bại, chơi vơi,
Nghi ngờ, sợ hãi rối bời niềm tin.
Nhiều khi Chúa tựa lặng thinh,
Để ta nhận biết: chính mình yếu thay.
Ngài không bỏ mặc ta này,
Mà cho ta học cách quay về Ngài.
Đức tin không phải nắng mai,
Mà trong giông tố, vẫn hoài vững tin.
Bão đời dù có điên điên,
Nếu còn có Chúa, an nhiên cõi lòng.
Ngài là Đấng khiến gió ngừng,
Là nguồn bình an giữa từng khổ đau.
Thuyền ta vững giữa bạc đầu,
Dẫu cho thế sự đổi màu, đổi thay.
Chúa còn, sóng gió mặc bay,
Tâm ta neo chặt vào Thầy Giêsu.
Xin Ngài củng cố nhân từ,
Cho con vững bước trên đường đức tin.
Dẫu đời giông bão rập rình,
Vững lòng tín thác, vững tình theo Cha.
Phạm Hùng Sơn (John Pham)
Nguồn: gpbanmethuot.com