Tác giả: Don Schwager
Nguồn: 
www.dailyscripture.net
Lm. Phaolô Vũ Đức Thành, SDD. chuyển ngữ

Giakêu vui mừng đón tiếp Đức Giêsu 

Lc 19,1-10

1 Sau khi vào Giê-ri-khô, Đức Giê-su đi ngang qua thành phố ấy.2 Ở đó có một người tên là Da-kêu; ông đứng đầu những người thu thuế, và là người giàu có.3 Ông ta tìm cách để xem cho biết Đức Giê-su là ai, nhưng không được, vì dân chúng thì đông, mà ông ta lại lùn.4 Ông liền chạy tới phía trước, leo lên một cây sung để xem Đức Giê-su, vì Người sắp đi qua đó.5 Khi Đức Giê-su tới chỗ ấy, thì Người nhìn lên và nói với ông: “Này ông Da-kêu, xuống mau đi, vì hôm nay tôi phải ở lại nhà ông! “6 Ông vội vàng tụt xuống, và mừng rỡ đón rước Người.7 Thấy vậy, mọi người xầm xì với nhau: “Nhà người tội lỗi mà ông ấy cũng vào trọ! “8 Ông Da-kêu đứng đó thưa với Chúa rằng: “Thưa Ngài, đây phân nửa tài sản của tôi, tôi cho người nghèo; và nếu tôi đã chiếm đoạt của ai cái gì, tôi xin đền gấp bốn.”9 Đức Giê-su mới nói về ông ta rằng: “Hôm nay, ơn cứu độ đã đến cho nhà này, bởi người này cũng là con cháu tổ phụ Áp-ra-ham.10 Vì Con Người đến để tìm và cứu những gì đã mất.”

Suy niệm:

Bạn sẽ làm gì nếu Đức Giêsu gõ cửa nhà bạn và nói: “Tôi phải ở lại nhà con hôm nay?” Bạn sẽ phấn khởi hay xấu hỗ? Đức Giêsu thường “viếng thăm” bất ngờ và thường viếng thăm những người “không được mời” – người nghèo, người què, và thậm chí những người tội lỗi công khai như Giakêu, một người thu thuế! Những người thu thuế bị người Dothái khinh bỉ và đối xử như những người bị ruồng bỏ, rõ ràng bởi vì họ chặt đẹp người ta và thu tích nhiều của cải trên xương máu của người khác.

Giakêu là một đội trưởng nhóm thu thuế, nên bị mọi người ghét bỏ. Tại sao Đức Giêsu đặc biệt chú ý đến ông về đặc ân ở lại nhà ông như thế? Giakêu cần đến tình yêu thương xót của Chúa, và trong sự gặp gỡ với Đức Giêsu, ông đã tìm thấy hơn cả những gì ông có thể tưởng tượng. Ông tỏ ra hối hận tự đáy lòng bằng việc quyết định cho đi một nữa của cải của mình cho người nghèo và dùng nữa khác cho việc hoàn trả sự gian lận của mình. Việc làm chứng thực của ông Giakêu còn lớn hơn cả lời nói. Sự thay đổi của tâm hồn ông tác động tới một sự thay đổi cuộc sống, sự thay đổi mà cả cộng đồng đều có thể cảm nghiệm thật sự.

Đức tin chào đón ĐK trong lòng và trong nhà

Thánh Augustine thành Hippo (354-430 AD) thúc giục chúng ta trèo lên cây sung như Giakêu để chúng ta có thể nhìn thấy Đức Giêsu và ôm lấy thánh giá của Người trong cuộc đời chúng ta:

Giakêu vượt lên đám đông để nhìn thấy Đức Giêsu mà không bị đám đông cản lối. Đám đông cười nhạo những kẻ thấp hèn, những người bước đi trên con đường khiêm nhường, những người trao phó những người làm họ đau khổ trong tay Chúa, và không muốn đánh trả kẻ thù của mình. Đám đông cười nhạo những kẻ thấp hèn và nói rằng: “Mày là đồ vô dụng, quê mùa, mày thậm chí không thể bảo vệ được mình và lấy lại những gì của mình.” Đám đông ngăn chận lối đi và không cho người khác thấy Chúa Giêsu. Đám đông khoe khoang và reo hò khi có thể lấy lại được những gì là của mình. Nó che khuất hình dáng của Đấng đã nói khi bị treo trên thập giá: “Lạy Cha, xin tha cho chúng, vì chúng không biết việc chúng làm..” Người phớt lờ đám đông đang cản lối của Người. Thay vì Người trèo lên cây sung, Người lại trèo lên cây “khờ dại”. Khi thánh Phaolô nói: “Chúng tôi rao giảng Đức Kitô chịu đóng đinh, một cớ vấp phạm đối với người Dothái, và điên rồ đối với người ngoại giáo.” Cuối cùng, những người khôn ngoan của thế giới này cười nhạo thánh giá Đức Kitô và nói: “Không biết bọn họ có đầu óc thế nào mà tôn thờ một Thiên Chúa bị đóng đinh?” Chúng tôi có đầu óc nào ư? Dĩ nhiên chúng tôi không có đầu óc như các người. Các người gọi đầu óc chúng tôi là ngu dốt. Cứ nói những gì các người thích, nhưng về phần chúng tôi, hãy để chúng tôi leo lên cây sung để nhìn xem Chúa Giêsu. Lý do các người không thể nhìn thấy ĐG là vì các người xấu hổ leo lên cây sung.

Hãy để ông Giakêu bám lấy cây sung, và để cho những kẻ thấp hèn trèo lên cây thánh giá. Chỉ có những kẻ thấp hèn mới leo lên nó. Chúng tôi không xấu hổ về thập giá Đức Kitô, nhưng chúng tôi phải để nó lên trán của mình, nơi sự xấu hổ ngự trị. Nơi tất cả nét đỏ mặt của các người thể hiện chính là nơi chúng tôi phải đặt để cách kiên định điều mà chúng tôi không bao giờ hổ thẹn. Cho nên, tôi chẳng thà để các người cười nhạo cây sung, và đó là điều giúp tôi nhìn thấy Chúa Giêsu. Các người cười nhạo cây sung, bởi vì các người chỉ là con người, nhưng “những kẻ khờ dại của TC thì khôn ngoan hơn con người” (Bài giảng 174,3).

Chúa Giêsu luôn luôn sẵn sàng ở lại với chúng ta. Bạn có chỗ cho Người trong tâm hồn mình, gia đình mình, và trong mọi lãnh vực của cuộc đời mình không?

Lạy Chúa Giêsu, xin hãy đến và ở lại với con. Xin ban cho đời con bình an của Chúa, lấp đầy nhà con với sự hiện diện của Chúa, và cho con biết ca tụng Chúa. Xin giúp con bày tỏ sự khoan dung, thương xót, và tốt lành với mọi người, kể cả những người ác ý hay làm hại con.

Nguồn: daminhtamhiep.net

* Daily Readings:

https://bible.usccb.org/bible/readings/111924.cfm