Có người luôn thấy đời bất công,
Như gió ngược thổi giữa mênh mông.
Mỗi ánh mắt, mỗi câu vô ý,
Cũng khiến lòng họ hóa bão giông.

Không phải vì đời luôn hẹp hòi,
Mà vì vết cũ chưa nguôi thôi.
Quá khứ ấy – ai đâu thấu hiểu,
Một lần đau, cả đời chơi vơi.

Từng bị quên lãng, từng bị xem thường,
Từng ứa nước mắt giữa đêm sương.
Giờ đây, chỉ một lời vô tình,
Cũng khiến lòng họ lạnh như băng.

Họ xét đoán – không vì ghét ai,
Mà vì sợ hãi vẫn chưa phai.
Sợ tổn thương, nên dựng rào chắn,
Nhưng càng che giấu – lại càng dài.
Chúa nhìn thấy điều ta giấu đi,
Cả nỗi buồn ta chẳng nói gì.
Ngài chẳng xét đoán như người thế,
Ngài chỉ yêu – và lặng lẽ trị.


Trao quá khứ vào tay Chúa thôi,

Đừng để tim mãi sống trong hồi.
Vết thương xưa – để Ngài băng bó,
Để lòng ta được sống thảnh thơi.

L.m Giuse Hoàng Kim Toan